HÁT RU BÉ THƠ
Nhớ hôm tôi đứng đợi người quen
thân đem xe đến rước, trên con đường làng vắng vẻ giữa buổi trưa mùa
hè. Trời nắng chang chang, thấy đàng kia có hàng chuối ven đường, tôi
đến nép mình vào hàng chuối cho nhờ cái bống mát mà ngóng xa xa.
Bổng tôi nghe tiếng khóc của bé tí và sau đó trộn lẩn giọng của
một phụ nữ cất tiếng “Trồng Hường bẻ lá che Hường, nắng che mưa dở sao
Hường không tươi”. Hát để dẹp an tiếng khóc của bé cho nó ngủ lại
nhưng bé vẫn kiên trì khóc oe óe xen trong tiếng hát ấy. Người phụ
nữ đổi mấy lần bài hát cũng không ăn nhằm, chừng xe đến rước tôi
tiếng khóc và câu hát vẫn còn cạnh tranh thế lực, chưa phân thắng
bại.
Ngồi phía sau cái yên xe Future II
với tuyến đường dài non trăm cây số, tôi cứ suy nghĩ mãi câu hát ru em
nói trên. Tức ai cắt cớ tạo ra câu hát, trồng cây mà tận tụy đến độ
“nắng che mưa dở” là đúng cách, đúng sách của nhà trồng trọt cây
kiểng mà Hường sao lại khó tính đến thế. Mặt mày ủ dột thì còn
gì là công lao của người chịu nhọc nhằn “nắng che mưa dở”.
“Sao Hường không tươi” vừa là câu
hỏi cũng vừa là một chuỗi dài than thở thì ta dám tin cái chuyện
nắng che mưa dở là có thật mà Hường không tươi có lẽ là, làm công
việc nắng che mưa dở không đúng lúc, kịp thời, với yêu cầu của cây
mới trồng.
Bổng nhiên tôi nhớ những năm trước,
mùa tết nào mấy cháu trong đạo cũng mua chậu bông nầy bông nọ đến tặng
chưng tết trước sân. Các cháu sợ rằng, tôi ở sâu trong đồng, trọi lỏi
có cái nhà của tôi thôi mà không tạo nên không khí tết thì dễ bị
quên. Phần nhiều là bông Thọ, bông Cúc với Hồng… Đặc biệt năm nay có
một cặp chậu Hồng bông to lại nhiều bông trổ rộ đỏ thẳm lên màu sắc
quyến rủ.
Bông mua chưn Tết, như thường lệ sau
tết là bỏ cho chết không màng, nhưng thấy cái duyên dáng vẫn còn
sáng sủa, tươi thắm, mịn đỏ tôi không nở để nó yểu mạng như bông Vạn
Thọ, bông Cúc. Tôi kiếm chỗ trước sân nhà, đào hai lổ tròn vo, ni tất
cở hai cái thùng mủ làm chậu đựng Hồng. Tôi lấy dao rọc mạnh một
đường dài từ trên miệng chậu mủ xuống tới đáy, tét rộng dấu rọc ra
để lấy tròn gọn nguyên bầu đất cây Hồng, bê nhẹ xuống lổ. Tôi đinh
ninh cây đất dính vào nhau, sự cấu kết của bộ rễ chắc là dính
khắn. Ai dè, đất trong bầu mở ra bở rợt toàn trấu với tro trấu, nắm
cây lên nó sứt bứt khá nhiều rễ. Thấy muốn chán bỏ không trồng, nhưng
sau cùng tôi phát hiện sự nông nổi của lòng mình và tự an ủi: hãy
trồng nó xuống rồi ngày đậy đêm dở chắc không sao, Hồng sẽ sống tốt
thôi. Tôi xốc tréo ba cây khô thành hình tam giác làm giàn sẵn để
sáng khi nắng tới thì đem vải đậy lên. Tôi còn tính chắc ăn hơn,
nhúng nước tấm vải đậy cho ước đẩm rồi hãy đem che, giữ cho cây có
độ mát da mát lá thì cây trồng sẽ được bảo đảm cao…
Hỡi ơi! tính cho dữ mà sáng nắng
tới tôi lại vui với chuyện khác quên đậy quên tưới, đến 1 giờ chiều
tôi mới sực nhớ, lẹ làng đem nhúng nước tấm vải ra che thì vô cùng
thương tiếc cây Hồng đã xếp lá, những đọt non mơn mởn hôm qua giờ đã
gụt đầu chào chết. Chiều hết nắng tôi ra dở miếng đậy, những tưởng
cây Hồng sẽ tươi lại nhưng gượng không được nữa đâu, các đọt non cũng
không ngóc đầu dậy nổi, bệnh nặng hết thuốc cứu.
Để phơi nắng cho đả đời làm khô da
cháy lá cây trồng rồi mới hay nắng và lụt thụt đi che, mưa cho đả
đời gần dứt hạt mới phát hiện muộn màng. Nắng che mưa dở cái kiểu
nầy còn gì là ý nghĩa của nhà săn sóc cây trồng. Vọng tâm nổi lên
từ lúc sáng sớm mà cho đến chiều muộn mới hay…
Nghĩ đến đây tôi chợt nhớ lời Đức
Thầy dạy, người tu là phải “Diệt lục căn đừng nhiễm lục trần”. Lục
căn là: Nhãn, nhỉ, tỷ, thiệt, thân, ý; lục trần là Sắc, thinh, hương,
vị, xúc, pháp. Diệt lục căn đừng nhiễm lục trần có nghĩa là trong
khi tiếp xúc, căn đối với trần không sanh ô nhiễm. Hành giả trên đường
về cõi Phật giữa đường gặp sắc đẹp, giọng nói hay câu hát chứa đầy
tình cảm, vấn vươn khó dứt là hành trình bị sựng lại, đến đổi
“nhãn thấy sắc thường hay bận bịu, tai ưa nghe những điệu âm thinh”
(lời Đức Thầy). Mắt ưa sắc đẹp đến “bận bịu”cõi lòng, tai ưa âm
thinh đến độ “thường nghe” như vậy đâu thể gọi là người “đừng nhiễm
lục trần”.
Xét ra, đem ví người tu trồng Bồ
Đề tương tợ như người đời trồng Hường, hai bên đều áp dụng phương
pháp chung “nắng che mưa dở”, chỉ cần hành động nắng che mưa dở không
kịp thời đúng lúc với thời tiếc nắng mưa; để nắng khô đến nám da
nám lá gục đọt non mới đi che thì tính hiệu quả đâu còn. “Nhãn thấy
sắc thường hay bận bịu” khi thấy sắc đến“bận bịu” cõi lòng mà cứ
chứa, dồn hết những bận bịu về sắc, không buôn kịp thời, có khác
nào người trồng Hường kia để nắng quéo cây mới bẻ lá đem che mà
trách “sao Hường không tươi” nghĩ có mắc cười không nhỉ ???
Ta ở trong nhà có đạo, đôi khi khoe
mình là kẻ tu hành; trong nhà đạo lo sự tu hành giống như người trồng
cây gặp mưa thì dở cho cây được mưa Trời tưới nước tốt tươi ta lại
không chịu dở. Ở trong Phật Pháp có mưa Pháp ta không chịu dở tấm
đậy cố chấp cho nước Pháp xối vào làm tươi rói bộ mặt thật “tánh
thiện Trời dành” của ta.
Đức Thầy kêu gọi nhà tu hành nên
thận trọng việc theo dõi cái tâm:
“Phải gìn dục vọng lòng tà
Đừng chìu theo nó vậy mà hư thân”.
“Ai ai cũng rán xét mình,
Nếu còn tánh xấu thì rinh ra
ngoài”.
Xét mình để loại bỏ đi tánh xấu,
nhưng hành giả chưa có độ nhạy cảm qua giác ngộ phát hiện kịp thời
khi tính xấu xuất hiện. Xấu nó ở đầy trong người, hành động thô
thiển, làm biết bao nhiêu là tội mới hay. Cứ như vậy sửa xấu ra tốt
đến bao giờ mới xong? Ta có thể hành sự câu “đừng chìu theo nó” khi
hay mình có dục vọng lòng tà, nhưng sự tu chưa có độ nhạy cảm, mỗi
khi dục vọng lòng tà đến mình không hay thì lấy đâu có chuyện “Đừng
chìu theo nó” một cách kịp thời? Như chủ nhà và kẻ trộm, thấy kẻ
trộm vào nhà chủ nhà truy hô đuổi bắt là chuyện đương nhiên, nhưng
nếu trộm khôn ngoan hơn, đợi chủ nhà sơ hở, nó vào nhà lấy trộm mà
chủ nhà không thấy, không hay, của trong nhà bị mất, trộm cắp phá tan
hoang đồ đạt, mất tất cả… Người tu bỏ tu theo tục, người đạo bỏ đạo
theo đời cũng không truy cứu trách nhiệm: đương tu trông coi ngon lành
đó, nhảy ngang bỏ đạo thôi tu là tại sao?
Như người phụ nữ đã hát nhiều
bài quyết lòng dỗ nín con mình mà tôi tình cờ nghe thấy, đối với
Đức Phật, Đức Thầy ta ví mình như bé thơ ức lòng khóc lên, cần được
hát dỗ, các Ngài đã luôn hát dỗ chúng ta quá nhiều bài hát:
“Hởi con đời tục rất hôi tanh,
Trí-huệ trau-giồi kiếm nẽo thanh”
“Cuộc trần, ôi quá khổ !
Trường đỏ đen là chỗ nhuốc- nhơ.
Biết bao người vì nó phải bơ-vơ,
Sự-nghiệp hết gia-đình tan-nát.
Sớm tỉnh-ngộ lên đường giải-thoát,
Lánh xa trường đổ-bác chớ chen
chân.”
Tu hành ai cũng đều muốn diệt được
“dục vọng lòng tà” mà dục vọng lòng tà hiện chần ngần ra không hay
không biết. Phải đạt đến trình độ nhạy cảm nhất để mỗi khi dục
vọng lòng tà xuất hiện là hay và liền theo đó thái độ dứt khoát
“đừng chiều theo nó”. Người trồng Hường muốn được nắng che mưa dở
kịp thời, phải đạt đến trình độ bén nhạy với chuyện nắng mưa và
làm chủ sự việc, không có bất kỳ sức ngăn cản nào làm chậm lại
việc nắng che mưa dở của mình.
Tôi thật là mắc cở vì đã nhọc
công cho vấn đề trồng hai cây Hồng, đào lổ trồng cây và làm giàn che
nắng. Tính đủ chuyện tốt cho việc trồng Hồng mà nắng tới không hay,
chừng hay được là quá muộn, cây Hồng có dấu hiệu chết, hết cứu vãn. Biết bao người đang tu thình lình
bỏ tu ngang xương cũng hết cứu vãn. Nắng cháy cây, phiền não làm
cháy đời tu, bởi vì hành giả không phát hiện đúng lúc, cập nhật
cái chuyện “diệt lục căn đừng nhiễm lục trần”.
20/11/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét