MẸ
HIỀN CON THẢO
Việt Nam ta rất giàu lễ nghĩa về
cội nguồn nên cho ra đời những câu tục ngữ, ca dao mặn mà thâm ân:
“Ăn trái nhớ kẻ trồng cây, uống
nước nhớ người đào giếng” hoặc:
“công cha như núi Thái-Sơn
Nghĩa mẹ như nước trên nguồn chảy
ra
Một lòng thờ mẹ kính cha
Cho tròn chữ hiếu mới là đạo con.”
Được ung đúc kỷ lưỡng bởi ca da
tục ngữ nước nhà, những tiền nhân có công sanh thành dưỡng dục được
con cháu nhớ ơn, chọn ngày kỹ niệm hằng năm để được nhắc nhở tấm
gương. Ngoài ngày kỹ niệm về gia tộc người ta biết dựa vào sự tích
Lễ Vu Lan Bồn của đạo Phật phát xuất từ tấm gương đại hiếu của Đức
Mục Kiền Liên cứu mẹ là Bà Thanh Đề thoát khỏi sự hành phạt của
cõi địa ngục a tỳ siêu sanh lên Tiên cảnh để cứu cha mẹ mình.
Mùa Vu Lan năm 2017 nầy, tôi không
nói về chuyện xưa tích cũ mà bàn bạc cùng bà con quê hương mình về
tình mẩu tử đời nay, để nói lên ý nghĩa Vu Lan trong đạo Phật đối
với cha mẹ còn sống và nhất là lúc bệnh hoạn, rất cần có sự chăm
sóc của con cháu.
Xin kính tặng bài viết nầy cho
những bà mẹ hiền và những người con hiếu thảo, sống qua tình mẩu
tử thiêng liêng. Con thấy mẹ đau nhức, nghe tiếng mẹ rên mà cõi lòng
tan nát, mẹ thương con với cảnh nghèo, thiếu tiền thang thuốc, nghiếng
răng chịu đau không than van để lòng con yên ổn. Họ vì thương mà chịu
quá nhiều ấm ức …
++ () ++
Gần một tháng qua bà Lan bị căn
bệnh giày vò, trong người ba thứ thuốc: Tây, Nam, Bắc đưa vô đều đều
mà bệnh không chửa khỏi. Biết trong mình gặp bệnh ngặt mà gia cảnh
lại nghèo, nén lòng buồn thương cho số phận không may. Sanh một đứa
con trai chưa đầy ba tháng thì cha nó vội vàng theo ông theo bà vùi
chôn dưới lòng đất lạnh. Con mồ côi cha lúc ba tháng tuổi, mà bà gặp
thêm bất hạnh đời làm dâu, không được các anh chồng thương cảm bảo
bộc, che chở lại còn bị các ông ấy quấy rầy, họ là những anh đã lập
gia đình ra riêng mà bụng dạ tham lam quá đổi đã gây nhiều chuyện
sóng gió trong nhà cha mẹ… bà Lan đành phải rời khỏi nhà chồng, mua
gánh bán bưng nuôi con, cho học đến hết năm lớp năm, cậu bé bị các
bạn trong lớp chộ là đồ không cha, nhiều lần bị chộ cậu nhịn được
nhưng có hôm thì cậu không nhịn nổi, cậu đánh và còn lượm gạch chọi
tét thịt kẻ thù. Bị thầy cô bắt tội hành hung bạn, buộc chịu kỷ
luật và làm tờ cam kết không tái phạm. Cậu không chấp nhận viết cam
kết, từ đó bỏ học.
Lớn lên trong cảnh nghèo, học hành
không tới đâu nên trong tay không nghề nghiệp, làm mướn: giảy cỏ, cuốc
đất, khiêng vác. Cậu rất thương mẹ, luôn luôn là người con có hiếu.
Lúc cậu lên 20 tuổi, mẹ định lo việc trăm năm cho cậu, cậu nói là
cậu chưa thích chuyện đó…
Trong những ngày mới bệnh, bà biết
triệu chứng ngặt nghèo nhưng âm thầm chịu đựng và dặn lòng: đau nhức
cở nào cũng không rênh la để đứa con trai duy nhứt của bà không quá
đau lòng vì thương mẹ. Mấy ngày qua bệnh trong người bà phát tác
mạnh, sức chịu đựng không còn bà rênh ri rí liên tục. Lập _ cậu học
trò nói trên_ nghe mẹ rênh nhiều biết trong mình mẹ giờ đau đớn lắm. Thương
mẹ cõi lòng anh tan nát, hai lần chỡ mẹ đi bệnh viện huyện, tỉnh,
lần nào khám tiêm thuốc thì thấy có kết quả rõ ràng nhưng khi xuất
viện về nhà vài hôm thì đau nhức trở lại và dường sức công phá
mạnh hơn. Bà con trong xóm thương tình ý kiến nên đưa mẹ đi nhập viện
ở thành phố Sài Gòn, họ giải thích rằng: Các Y Bác Sĩ ở đó giỏi
hơn, khám tới bệnh và thuốc men cũng đầy đủ.
Ý kiến của bà con là đúng nhưng
anh chưa biết tìm đâu được tiền đưa mẹ nhanh ra Sài Gòn. Anh nhớ mình có
ông bác nhà giàu muốn đến nhờ ông ấy giúp mà suy đi nghĩ lại thấy
không nên, bỏ qua chuyện nhờ nhỏi nầy. Sau một tuần thấy bệnh mẹ lại
tái phát, anh biết là chỗ không dễ mượn mà phải đi coi có may ra, bấm
gan đến nhà ông bác ruột hỏi mượn tiền chỡ mẹ đi thành phố, bác
nói rằng: con của bác đậu đại học ra chưa có chỗ làm, bác dành
tiền để đi mua chỗ cho con, không giúp được.
Trong cơn thắc ngặt hết cách giải
quyết, anh hận mình quá nóng nảy: phải hồi nhỏ nhịn được mấy thằng
bạn nghịch ngợm trong trường, học hành tới nơi tới chốn thì bây giờ
có việc làm tốt, lở thiếu thì còn cái danh dự của người có học
vị mượn nhờ sẽ dễ hơn cái thằng vừa nghèo vừa dốt như mình. Chỗ
tin cậy và là ruột thịt với anh mà mượn tiền không được khiến anh
hết hy vọng đi hỏi mượn ai nữa, sực nhớ trong Sám Giảng có câu:
“Rủi ốm đau bởi tại căn tiền,
Hoặc hiện kiếp làm điều bạo ác.
Phải ăn năng phước điền tạo tác,
Lo thuốc thang khẩn vái Phật Trời.
Nguyền sửa lòng ắt Phật giúp đời,
Xuống phước rộng từ bi hỷ xả.”
Lập thắp hương lên ba ngôi thờ,
trình nguyện Cửu Huyền Thất Tổ, Đức Phật, Đức Thầy độ cho mẹ sớm
hết quả căn, tiêu tan tật bệnh.
Ông Trình _ người cùng xóm, Lập kêu
bằng chú, nghe mẹ kể ông chú nầy hồi đó là bạn thân với ba _ đến
thăm bệnh mẹ anh, thấy anh cúng không nhằm giờ trong đạo dạy, liền
hỏi:
- Cháu cúng nguyện gì giờ nầy?
- Thưa chú, mẹ cháu bệnh lâu và
trông chừng đã đến lúc trầm trọng. Cháu tuân theo giáo lý PGHH, cầu
nguyện các đấng từ bi giúp mẹ.
- Ừ, cháu làm vậy rất tốt. Nghe tin
cháu mấy lần chở mẹ đi bệnh viện, bệnh tình không đở hơn sao?
- Dạ, Mấy lúc gần đây bệnh đệm
thêm, đau nhức khó chịu, uống thuốc mà nhức vẫn nhức. Cháu nhớ lời
Đức Thầy dạy, suy ra, đối với những bệnh lâu như trường hợp của mẹ
cháu ắt không phải chứng thông thường mà thuốc men vô là khỏi: bệnh
liên quan đến nghiệp quả thì phải nguyện Phật tháo gở. Nghĩ mẹ cháu
có thể như vậy nên cháu thắp hương cầu nguyện nhờ ơn Đức Phật Đức
Thầy “dùng huyền diệu của tiên gia độ bệnh” mẹ.
- Chị đây phước đức mới có được
người con biết đạo, phụng dưỡng mẹ đúng phép tắc.
- Cám ơn lời khích lệ của chú.
- Cầu nguyện các đấng từ bi gia hộ
đối với người có tín ngưỡng tôn giáo là đúng, nhưng phải tận nhân
lực đưa bệnh nhân điều trị, hoặc tìm Thầy hay đến chửa trị. Theo chú
xét cháu nên đưa mẹ lên Sài Gòn nhập viện, chứ không thể cầu nguyện
giao thân cho Phật được. vì cháu và mẹ, theo như chú biết, chưa đủ
trình độ để làm việc phi thường ấy.
- Dạ cháu…
- Ý cháu muốn nói đã chỡ mẹ đi
bệnh viện hai lần là đủ sao? Cháu đừng tưởng bác sĩ thì đâu cũng
vậy, đất nước ta có hai miền Nam
Bắc, Sài Gòn là trung tâm y tế cho miền Nam . Bác sĩ giỏi trong toàn
miền được điều về trung tâm y tế phục vụ tốt sức khõe cho dân cư
thành phố đông đúc nầy. Mẹ cháu đã hai lần đi bệnh viện huyện,
tỉnh, lúc trong bệnh viện thì giảm rõ rệt, về nhà vài hôm sau trở
chứng y như trước, chứng tỏ bác sĩ ở địa phương thiếu trình độ
chuyên môn, khám không tới bệnh, trị kiểu giải chài. Nói rốt lại,
bệnh của mẹ cháu, chú tin tưởng nếu ra được nhà thương Sài Gòn thì
sẽ khỏi.
- Thưa chú, cháu cũng muốn, nhưng nhà
cháu giờ đã hết tiền rồi.
Sau tiếng thở than bất cẩn, Lập
hiện sắc buồn, cúi mặt vào lòng. Ông Trình thấy mình hơi tàn nhẫn lở
lời khơi dậy niềm đau cho đứa con hiếu thảo nhưng đã hết cách, ông vả
lả:
- Thôi cháu đừng buồn, chị và cháu
ở hiền thì chắc sẽ gặp lành thôi. Tin chú đi!
Câu “ Ở hiền thì sẽ gặp lành, tin
chú đi” Lập nghe rất là ngọt ngào, nhưng anh tin đây chỉ là lời an ủi
làm dịu bớt sự căng thẳng của tiếng thở than không tiền, nhưng Ông
Trình dám tin mình có thể cho cậu con trai hiếu thảo nầy gặp lành
là sự thật, nên nói xong ông quay vội về nhà ngay lúc bà Mai vợ của
ông chảy tóc, vì tóc của bà tốt dài, cầm lược vuốt thẳng tay từ
trong ót ra phía sau một cách khó khăn, thấy có cơ hội, ông Trình
giành cây lược trong tay vợ, chảy giùm, bà Mai cười nói:
- Sao hôm nay ông tốt với tôi như
vậy?
- Không phải tôi đã làm cái việc
trước đây tôi đã từng làm cho mình sao?
- Nhưng đã 10 năm qua anh không làm
chuyện nầy với em nữa.
- Mình đã có nhiều con cái thì lo
sự nghiệp, với lại mỗi lúc thêm già còn hưng phấn gì việc âu yếm
chảy tóc cho vợ.
- Nếu vậy thời gian đi ngược lại
hay hôm nay anh có vấn đề?
- Sự thật tôi muốn bàn với mẹ con
Đào.
- Em biết ngay! anh nay chảy tóc cho
em là có dụng ý riêng.
- Cũng tốt cho cả chúng ta thôi.
- Anh nói đi!
- Anh Lâm cha của thằng Lập xưa là
bạn chí cốt với tôi, tình nghĩa bạn bè đối nhau như chén nước đầy.
Tiếc vì anh ấy chết sớm để lại đứa con mới ba tháng tuổi là thằng
Lập bây giờ đó, lớn lên trong sự nghèo nàn, nay Chị Lan lại bị bệnh
không có tiền đi nằm viện, mong mình hãy cho anh có cơ hội giúp đỡ
gia đình bạn bè, được không mình?
Bà Mai rất coi trọng danh dự của chồng
và ông Trình lúc nào cũng đàng hoàn với vợ con, với xóm chòm cô
bác, đáng được vợ con coi trọng. Nghe câu“cho anh có cơ hội giúp đỡ
gia đình bạn bè” ngọt ngào quá! nhất là tiếng xưng “Anh” đã mất hơn
mười năm qua nay mới nghe lại. Bà rất cảm động những lời van xin của
chồng muốn làm việc nghĩa với bạn bè, lòng thì chịu nhưng chưa có
hướng giải quyết, bà nói:
- Như ông cũng biết chúng ta thỏa
thuận rằm lớn tới đây cúng chùa hai mươi triệu đồng, không thể chi
thêm khoản tiền khác.
- Đồng ý không thể chi thêm, có thể
mình chuyển số tiền cúng chùa qua trị bệnh cho chị Lan?
- Mình hứa cúng chùa, làm vậy có
được không?
- Tôi xét là được. Nói đến sự
sống của chùa chiền bây giờ về ăn xài là không thiếu, chỉ thiếu cái
xây cất phô trương ra thêm thôi. Còn đi cúng chùa tức là cúng Phật, Phật
thương chúng sanh, vì chúng sanh mà lâm phàm cứu độ. Ngài không muốn
có bất kỳ một chúng sanh nào khổ nên lúc nào cũng hóa hiện cứu
khổ ban vui. Sự cứu khổ ban vui cho chúng sanh là trách nhiệm của các
vị Phật, nếu có một chúng sanh nào tiếp làm công việc của Phật làm,
nghĩa là, cứu khổ ban vui thì Phật cũng sẽ khen thôi.
- Chị Lan thuở nhỏ cũng là bạn chơi
thân với em, chị ấy hiền đến khờ khạu ra, cũng chính vì chị quá
hiền làm em tức giận bỏ liều chị ấy. Hiền thì đáng khen nhưng cũng
phải giữ lại quyền lợi chính đáng.
- Mẹ con Đào nói gì tôi không hiểu?
- Chị ấy có chồng, còn ở ăn chung
gia đình, cha mẹ chồng chia cho hai mươi công ruộng. Làm dâu khoảng hai
năm trong nhà, sanh con còn nhỏ thì chồng đã chết sớm. Dựa vào đất
cho chưa cắt lập sổ chứng khoán ruộng đất, phía bên chồng có mấy ông
anh tham lam bàn bạc lấy đất lại. Từ đó chị bị đối sử như người ăn
kẻ ở, rầy mắng liên miên, sau chịu không nổi chị mới ôm con ra đi.
- Thôi, chuyện nầy bỏ qua cho đỡ phiền
phức, không khéo có rò rỉ lọt đến tai mấy ông bác xấu bụng của
cháu Lập thì sanh chuyện lôi thôi không đáng. Anh hỏi mẹ con Đào nè!
có đồng ý giúp chị Lan trị bệnh như giải pháp anh vừa nêu không ?
Bà Mai cười nói:
- Người em giúp là anh.
- Cho chị Lan, cháu Lập, chứ sao là
tôi được !
- Chẳng phải lúc nảy anh xin em cho
anh có cơ hội là gì!
- Ừ … thì…
- Anh mới chảy tóc cho em, em dám
không nghe sao ?
- Vậy chiều nay tôi đến báo tin
mừng cho thằng Lập và kêu nó sửa soạn, mai vợ chồng mình đem tiền
qua an ủi khuyến khích chị Lan nha!
- Em tuân lệnh ông xã.
05/9/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét