Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

NIỆM PHẬT TRỢ NIỆM

Sống giữa thời đại văn minh, thường thì người ta dựa vào sức phát triển cực thịnh của khoa học hiện đại, muốn cho mình khõe thân mà được việc, cần có máy móc đở đầu, máy cày thay cây cuốc, máy suốt thay đập lúa bằng tay, muốn ăn uống hay xài phí kiểu nào cứ bấm máy điện thoại a lô một cái thì có người đem giao hàng phục vụ tới nhà… ngay cả tính toán, xưa ai không giỏi về toán, gặp bài toán khó phải bóp trán suy nghĩ, nay không cần, người ta nhờ máy làm giùm. Không giỏi về 4 phép toán mà tính bằng giấy viết đôi khi trật lên trật xuống, phải lập bài thử thử lại mới chắc, nay có máy tính tính giùm mọi chuyện về toán, người ta cho như vậy thiệt là sung sướng.
Nhà trường trước kia Thầy cô dạy tính bằng viết số, đã học đầy đủ nhưng sau nầy máy tính thạnh hành trên thị trường, người ta đua nhau xài máy, không cần suy nghĩ 7 trừ 3 còn mấy, một trăm chia cho 3 người mỗi người được nhiêu, trí óc phải vươn lên tìm ra đáp số. Giờ chẳng suy nghĩ chi cả, chỉ bấm số là ra đáp số ngay. Một vài phụ huynh cho con em của mình vào trường là mong mai sau mua bán đong đo nó tính toán giùm mình. Ai ngờ khi có chuyện cần giúp mà nhằm khi không có máy tính, trở lại tính bằng giấy viết, việc bỏ lâu dễ quên, làm lại coi bộ lờ khờ, chậm chạp.
Lợi dụng máy làm giùm xét cũng có cái hay cái dở. Nhưng thôi, thời đại văn minh người ta nhờ máy móc đở sức dù còn những sơ xuất mình cũng không cưởng lại được. Ngoài xã hội cậy sức máy đã đành, cửa thiền môn nơi nói là tỉnh tâm tu niệm mà niêm Phật, tụng Kinh cũng bằng máy nữa là sao?
Những năm gần đây bà con trong đạo qua suy tư nghiên cứu thấy rằng người tại gia cư sĩ Học Phật Tu Nhân vừa làm vừa tu, lo chuyện ăn, mặc, ở có nhiều người làm quần quật với công việc, nói vừa làm vừa tu chỉ là kiểu nói cho đở mình chứ  đúng ra là tu ít hơn làm. Bởi vì nói vừa làm vừa tu thì tu với làm phải đi ngang nhau, đàng nầy ta biết là không ngang. Do đó khi bệnh đến, bình nhựt sức tu không nhiều khó mà chống chỏi với nghiệp lực thừa lúc tấn công, đòi nợ tiền khiên quyết liệt, đau nhức đến khó vững tâm niệm Phật cầu vãng sanh Cực Lạc, lộ đồ về Tây Phương an dưỡng đã bị đau nhức làm bỏ quên, cần có sự trợ niệm của đồng đạo đễ tìm lại lộ đồ trước lúc lâm chung không quên Niệm Phật. Nên nghe đâu có người lâm trọng bệnh lâu mà thuốc thang không chận đứng sự đau nhức phát tác mạnh trong cơ thể thì đồng đạo bà con đến yêu cầu người nhà bệnh nhân cho tổ chức đặt bàn Phật cầu an, đồng thời thay phiên nhau niệm Phật lớn tiếng không gián đoạn để bệnh nhân nhờ đó mà trong lòng không tạo ra kẻ hở nhớ tưởng lung tung về việc nhà cửa, ruộng đất, vợ, chồng, con cháu khiến sợ chết bỏ lại không đành, ma nghiệp nhảy vào kẻ hở chận đứng hành trình về cõi Tây Phương mà Đức Thầy hằng khuyên:
“Ở Tây Phương chư Phật ngóng trông
Chờ bá tánh rủ nhau niệm Phật.
-         Tây Phương tuy ở cõi xa,
Thành tâm thì có Phật mà đáo lai”.

Nhưng cũng vì dựa vào có máy niệm Phật sẵn trong nhà một số nơi không còn dùng sức người hiện niệm cứ đặt khoán cái máy ở niệm cho người bệnh còn mình thì đi làm việc nầy việc nọ hoặc ngủ nghỉ, xem ti vi… chừng bệnh nhân có chết cũng không ai hay để ngay giờ phút thoát trần đưa tiểng người đi bằng đọc bài Tây Phương Tiếp Dẫn Vong Linh người vừa mãn kiếp hồng trần vãng sanh Cực Lạc.
Tôi xin kể cho đồng đạo nghe câu chuyện. Hôm ngày 14 tháng 7 năm 2017 nhằm 21 tháng 6 Dinh Dậu, tôi được anh em mời chuyền đến cầu an cho ông Phan văn Nông. Được biết cụ mang bệnh lâu và căn bệnh mỗi lúc trở nên trầm trọng, thấy vậy gia quyến cùng đồng đạo địa phương đặt bàn Phật cầu an cho cụ đã mấy ngày liền. Tôi đến, thấy có khoản hai mươi người và họ thay phiên cầu nguyện từng đợt rồi kẻ đến người đi. Cụ nằm trên giường phía trong, có em trai trẻ ngồi bên không làm gì để chiếc máy niệm Phật phát lên ri rí gần lổ tai cụ, phía ngoài huynh đệ ngồi bánh nước, tới chừng cầu nguyện là cầu. Kỉnh lễ trên các ngôi thờ trong nhà và nhìn cụ xong tôi ra ngoài trước đề nghị với các huynh đệ nên tổ chức niệm Phật bằng người chứ đừng niệm bằng máy như vậy nữa. Ý kiến của tôi được cháu Nguyễn văn Nhựt lẹ làng đồng ý. Nhựt nói rằng con rất muốn như vậy đó ông tư. Tôi hiểu, vì cháu còn nhỏ tuổi, muốn cũng không dám nói lên vì hiện trường có nhiều vị cao niên, nhiều tuổi đạo. Được Nhựt nói tiếng đồng ý, sau cùng hầu hết chư huynh đệ ở đó cũng đồng ý, thế là chúng tôi hành động ngay, tổ chức một toán cầu nguyện trước, chừng cầu xong quý vị vào chỗ bệnh nhân chấp tay niệm Phật rõ tiếng, tôi còn bàn chút chuyện nên cầu nguyện theo toán thứ nhì. Vừa cầu xong thì tôi nghe người hướng dẫn hộ niệm bệnh nhân, lớn tiếng thông báo: cụ ông vừa lâm chung vậy hãy ngưng niệm Phật chuyển đọc bài tiếp dẫn vong linh. Bài tiếp dẫn vong linh đọc lớn tiếng mà nhịp nhàng đồng bộ, nghe rất có khí thế, khiến trong thân nhân cụ cầm lòng không ai khóc ra tiếng, chỉ có mếu máo một chút thôi.
Có một điều lạ và đương nhiên tôi rất thích điều lạ nầy. Gần đến lúc lâm chung, cụ ông Phan văn Nông tự sửa mình: Đầu cổ, mình mẩy nằm thẳng người, xuôi hai chân, xuôi hai tay ớp sát mình. Cụ chết nằm ngay ngắn, như vậy chừng liệm vào quan tài khỏi ai mất công sửa.
Sau lễ an táng một vài huynh đệ có mặt trong toán hộ niệm cụ Phan văn Nông nói với tôi: Thật là may phước cho Bác Nông, nếu anh đến trễ hơn thì chắc là không ai chứng kiến và đưa tiểng trực tiếp ngay khi bác mãn kiếp hồng trần. Nghe lời mừng rỡ ngọt ngào ấy khiến tôi nhớ những gia đình đời sống kém đạo đức, để cha mẹ tự chịu bệnh dằn dặt, chừng chết không ai trong nhà hay, sau mới hay thì rộ lên mà khóc than nức nở…
Như quý vị biết, đi thui thủi một mình mà đến cõi Tây Phương chỉ có bậc thượng căn, thượng trí, luôn luôn làm chủ được mình, làm chủ sự việc bất cứ gặp tình huống nào, không cần ai nhắc nhở lộ đồ cũng rực sáng cho hành giả thượng lộ bình an về cõi Tây Phương. Nhưng hành giả ở bậc hạ căn, hạ trí, say sưa cảnh hồng trần nhiều hơn say sưa mùi đạo vị. Sắp chết đến nơi mà cái chuyện say đắm ấy không buông, quên mất lộ đồ về cõi Phật; đi thui thủi một mình là đi đâu kia chứ??? Nhờ có cuộc trợ niệm của chư đồng đạo lộ đồ lạc mất có thể tìm lại được NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT bon bon trong tâm, trong tâm giờ có Phật ngự là đi siêu chứ không đi đọa.
Trợ niệm trực tiếp bằng người chớ không bằng máy mỗi việc điều hay chứ không dở. Người (thiệt) niệm Phật bằng sự chú tâm trong khi máy là thứ vô tri vô giác. Nhờ sự chú tâm mà Phật cảm lòng phóng quang hộ độ. Người (thiệt) niệm Phật thấy bệnh nhân chết là hay, đưa tiểng ngay, máy niệm không biết ai chết, nên lúc người ta chết nó không biết tiểng đưa và cũng không trấn an được sự lộn xộn ngay hiện trường những tiếng gào khóc vì con mất cha, vợ mất chồng, cháu mất ông bà vĩnh viễn. Người (thiệt) trợ niệm Phật thấy chết chuyển qua hộ niệm bài tiếp dẫn vong linh, làm chủ hiện trường, khí thế của đạo đức tăng lên trong nhà đời hay nhà nửa đời nửa đạo, thân nhân của người mãn phúc tiếp được tình thương của người ngoài trong lúc tang gia bối rối, họ giảm bớt sự cô đơn tróng vắng khi mất cha mẹ, kềm lòng không gào thét lên làm trở ngại sự siêu thoát của vong linh.

Qua phân tách trên chúng ta thấy người (thiệt) trợ niệm phật trực tiếp hay hơn là máy niệm. Tôi xin khuyên bà con đồng đạo mình, hãy vì sự tu hành, nơi nào thấy bệnh nhân có biểu hiện lâm chung nên tổ chức trợ niệm bằng người thiệt, Máy niệm nên để dùng vào việc khác.
04/8/2017

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét