MỞ
ĐƯỢC GÚT QUÁ MỪNG
Dừng và nghỉ đêm ở một ngôi nhà
tường trong khu rừng rậm rịt đa phần là dừa nước và những cây tạp
nhạp khác, chúng tôi kẻ xách dép người mang dép gượng đi trên đường
đất trơn trợt dài khoảng hai trăm thước bởi trận mưa vừa mới xối
xuống. Ghé lại nơi mà nhà và chủ nhà đối với tôi hoàn toàn xa lạ,
thế nhưng sự tiếp khách của họ rất chu đáo.
Chủ nhà tên Trần thanh Khởi là tín
đồ PGHH, quy y vào đạo mới chừng hai năm lại đây thôi nhưng trên người
lộ lên nét đạo. Sau quy y đã sửa đổi tâm tính, làm lụn siêng năng,
nguyền tránh điều ác, bạn ác, dần dần mà tướng dạng con người trở
nên hiền hòa vui vẻ, gặp nhau liền mến. Bỏ dữ làm lành hưởng được
hồng phúc ơn đạo mà gia đình từ vật chất lẩn tinh thần phất lên
nhanh chóng. Khởi gặp chúng tôi trong trường hợp tình cờ, biết chúng
tôi tu theo đạo PGHH là mừng, quyết lòng mời cho được về nhà. Gặp
cách mời mọc chân tình của chủ nhà đối với khách lở đường, chúng
tôi nghĩ duyên Trời đã sắp, có cơ hội đến thì phải nhân cơ hội phát
huy tiềm lực PGHH ở vùng xa, không được từ chối.
Nghĩ cũng phải, tỉnh Sóc Trăng xa
vùng Thánh Địa trung tâm học Phật của PGHH nên ít có đồng đạo hỗ
trợ cho nhau về mặt tinh thần cũng như sự “Dìu dắt lẩn nhau vào con
đường đạo đức”(lời Đức Thầy)
là điều ít có may mắn xảy ra. Chúng tôi cũng vậy, đi xa ngoài vùng
ảnh hưởng của đạo lấy đâu có người ngồi chung với mình bàn chuyện
Phật Pháp tu hành, quen được đồng đạo mới là có dịp ngồi chung, tâm
sự chuyện trò, biết thêm những chuyện đạo chưa biết, hiểu thêm cách
hành mình chưa hành. Hai đàng gặp nhau trong tình đồng đạo rất là vui
vẻ, chúng tôi bị mời ăn uống suốt, bụng lúc nào no đầy.
Được sự săn sóc kỷ lưỡng của đồng
đạo chủ nhà khiến tôi lo ngại nên mỗi lần bị mời ăn uống là bày tỏ
lòng biết ơn, cách xả giao cần thiết cho người nhọc công hao của sẽ
được an ủi vui lên:
- Chúng tôi ghé nghỉ chân đây, quý
vị bận việc tiếp khách không làm được việc gì trong nhà mà còn
phải đãi đằng nhiều bửa ăn hao tốn, đêm ngày bày tính việc trà
bánh, đã tốn còn thêm nhọc công. Chúng tôi xin cám ơn sự tốt bụng
của ông bà chủ nhà và khuyên hãy bớt lại sự đãi đằng đối với
chúng tôi.
Nghe tôi tỏ bày như thế, bây giờ vợ
chú Khởi đưa mắt nhìn chồng như hỏi ý nói làm sao cho khách vui đừng
ngại chuyện đãi dằng tốn kém, chồng hiểu được cái nhìn đó của vợ,
ông ta gật nhẹ đầu đồng ý, cô nói:
Được quý chú và các anh chị quá
bước đến nhà phải nói là duyên may không dễ kiếm có, chúng tôi mừng
còn không hết lựa là sợ hao tốn làm gì. Đãi ăn uống chỉ là chuyện
lặt vặt xin đừng để bụng sanh ra ái nái. Tôi nói tốn kém lặt vặt
không phải tự hào rằng mình thừa tiền cho chuyện hao tốn đây là nhỏ.
Nói để để quý vị an lòng ngoài ra không có ý khoe khoang. Lúc chúng
tôi chưa quy y Đạo PGHH không có sự tu thân hành thiện như vầy đâu, gặp
quý vị cầm bằng như không gặp thì làm gì có chuyện thân thiện với
người đạo mà mời quý vị về nhà? Anh Khởi chồng tôi xài phí sa hoa
có khi ngày tốn cả triệu bạc vào những việc tội lỗi ngập đầu, gia
đình không yên ổn chút nào, cờ bạc, rượu chè, mèo mỡ, thứ gì anh
ấy cũng nhiễm nặng. Nhớ có một lần, mua rượu thiếu ở tiệm trong
vòng tuần lễ, chừng tính tiền cho ảnh, cộng sổ tới năm chục lít
rượu quý vị nghĩ đi! một tuần mà năm chục lít rượu! Đó là kể rượu
uống thiếu, chưa kể rượu mua bằng tiền mặt. Hút thuốc không có vụ
mua gói mà phải mua trọn cây, trung bình mỗi ngày hai gói còn thêm bè
bạn nữa là ba gói, tốn kém như vậy bản thân tôi không vui sướng chút
nào, buồn bực ôm trong lòng chịu. Nay đãi cho các chú anh chị ăn tốn
kém nhỏ nhen không đáng kể mà được hỏi han tâm sự như chỗ thâm tình,
vui vẻ, ích lợi về mặt đạo đức là quý vị đến ban phước cho gia
đình chúng tôi, nên đối với chúng tôi mà nói quý vị là ân nhân, lo
ngại là chúng tôi có đủ trình độ cơ duyên tiếp nhận cách ban phước
của quý vị không? Nhưng tôi hy vọng là được. Giá như cuộc tiếp đãi
có tốn kém hơn xưa nhưng việc phục vụ cho quý vị mà cõi lòng tôi
thanh thản, nụ cười trên môi thì tốn kém cũng xứng đáng.
Còn chú bảo rằng đãi đằng nhiều
lần nhiều món nhọc công. Xin nói để chú và các anh chị biết, lúc
chúng tôi chưa quy y theo đạo, anh Khởi mỗi lần uống rượu tôi cực
thiếu điều như đầy tớ mà chưa nhận được một câu nói ngọt ngào, có
khi bạn rượu kéo lại đông, giữa chừng hết rượu, con tôi có đó mà
ảnh bắt phải tôi đi mua mới chịu. Mua rượu về cũng chưa được yên thân,
ảnh đày tôi phải rót rượu mời từng người bạn của ảnh. Tốn công, hao
của mà còn bị sỉ nhục…
Kể đến đây có lẽ chạm nỗi đau xưa
cô bật khóc, nước mắt nước mủi tuôn ra. Chúng tôi ai nhìn qua cô cũng
dạt dào cảm động. Chú Khởi chồng của cô ngồi bên hiện lên nét thẹn
thuồng, quèo vợ một cái:
- Anh biết lỗi và đã ăn năn chừa
lỗi rồi, hai năm vừa qua nhà mình không còn tái diễn khổ trước, xin
giảm nhẹ hình phạt cho anh chút đi mình !
Cô xịt nước mủi chùi nước mắt và
nở nụ cười ngay sau đó, nói tiếp:
Chuyện tôi bị chồng hành khổ nhục,
chỉ có người gặp tại trận thì biết chứ tôi không nói với ai, cả cha
mẹ ruột của tôi mà tôi còn không hé môi than thở. Nhưng nay tôi bị thua
sự giữ kín miệng ấy trước những ân nhân cứ sợ tôi hao tốn cực nhọc
nói để quý vị không cảm thấy khó chịu; với lại anh Khởi giờ hiền
lương lắm, nhắc chuyện dĩ vãng để anh ấy phản chiếu thói xấu xưa
của mình, tởn không quay đầu theo tục lụy. Những lần tôi bị hiếp, con
tôi thấy như mẹ bị cha đày, nó bênh vực tôi dùng lời gắt gỏng với
cha nó nhưng tôi cấm nó không được phép vô lễ với cha, tôi nói: Cha con
không hành hạ con mà chỉ là hành hạ mẹ chứng tỏ kiếp trước mẹ đã
thiếu nợ ông ấy còn con là không. Vậy chuyện của người lớn thì thôi
con đừng nhúng tay vào mà sanh ra bất hiếu. Ông ấy có điên khùng gì
ông ấy cũng là cha của con, không được phép xúc phạm đấng sanh thành.
Thôi em đừng nói nữa ! _ chú Khởi
bảo _ Hồi đó tôi cứ tưởng trong nhà người chồng là trên hết, có đủ
quyền uy, nhứt là vợ, nói là phải nghe theo. Vợ tôi vì thương chồng
cũng không muốn xảy ra sự cãi vả làm hàng xóm chê cười nên đã âm
thầm chịu đựng, không muốn sang sớt cho đứa con nào, chính sự ấm ức
đó giờ đất nước thái bình đã hai năm rồi mà còn nhớ thuở chiến
tranh, khóc thương dỉ vãng.
Câu nói có chút pha trò của chú
Khởi đối với vợ làm mọi người bật lên tiếng cười xóa tan bầu không
khí ảm đạm.
Nghe qua câu chuyện của hai người,
tôi rất khâm phục sức chịu đựng của người đàn bà nhà nầy. Trên đời
có biết bao nhiêu chuyện ông chồng say sỉn quậy hoạn với vợ nhưng cái
chuyện con cái có đó mà bắt vợ phải đi mua rượu cho mình đã vậy mua
rượu về còn phải chịu phép rót ra từng chung rượu mời hết các bạn
rượu của chồng là tôi chỉ mới nghe thấy lần đầu. Tôi nói khâm phục
vì cô ấy không như số đông đàn bà khác, hễ thất trận với chồng, bị
hiếp oan ức thì đi đâu cũng bày chuyện xấu của chồng ra mà nói, tìm
đồng minh, liên minh để nhờ sự ủng hộ, về cha mẹ anh chị em ruột
hoặc bạn bè thân thiết nhờ bênh vực, hoặc xúi con cái bất tuân lệnh
cha, yêu sách với cha đòi quyền tự do bình đẳng cho mẹ, hoặc chưởi
rủa, vái chồng bị hại… Như vậy thì oan gia chưa trả còn mang thêm nợ
mới. Có những đôi vợ chồng bất hòa, chưởi rủa nhau hàng ngày, hoặc
đánh đập cho đến xảy ra án mạng còn chưa dứt oán ân. Hiền thê của
chú Khởi dầu bị chồng hành hạ, có con là đồng minh tiếp xông pha
vào trận cô lại chối từ còn dặn dò con mình, khổ đau với cha của
con để một mình mẹ chịu, nếu ông ấy có tội là tội với mẹ chứ chưa
làm gì có tội với con, con đừng gắt gỏng, lổ mảng với đấng sanh
thành mang tội bất hiếu. Chính tâm tính mềm diệu ấy mãi mãi vẫn là
người đàn bà biết điều, tốt bụng với chồng sao mà thần minh không
ban ân tác phúc cho chứ, khiến ông chồng của người đàn bà bị hành
hạ sỉ nhục tồi tệ sớm cảm nhận tình thương, xóa sạch nợ cũ cho
chứ!
Cứ luận theo nhân quả của nhà
Phật, nói về một gia đình, chồng bị khổ vì vợ, vợ bị khổ vì
chồng là do ân oán tiền khiên, người thiếu nợ vui lòng trả và trả
thôi chứ không vay nữa thì nợ nần sẽ được nhanh chóng trả xong, kẻ
thiếu nợ không chịu trả hoặc trả mà trì hoản, đôi khi còn hành hung
lại chủ nợ thì sự trả nợ kéo dài. Hành hung với chủ nợ không giải
quyết được vấn đề. Thiếu nợ là thất thế, chịu không nổi cách đòi
mà làm hung lên, hung cở nào cũng không bằng cái hung của chủ nợ vì
pháp luật luôn luôn đứng về phía họ, không vui lòng trả sớm thời gian
kéo dài lãi tăng lên, trả mỗi lúc nhiều hơn.
Có những đôi vợ chồng sự sống gần
như không nặng nhau về ân tình, nói năng như cải cọ, ít dòm ngó nhau
trong yêu thương tha thứ mà dòm ngó để chỉ trích, hài tội, ghen ghét
cho đến có người chết thì người ở lại cứ thế mà làm. Chứng tỏ nợ
nần với nhau giải quyết chưa xong thì kẻ thiếu nợ bị tử thần đến
gọi, huỵch nợ ra đi.
Hãy luôn luôn mở gút cho đời mình,
thù hận, ganh ghét, trách cứ, gièm siểm… là những gút thắt chặt
vào sự sống, cuộc sống có nó là khổ.
28/8/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét