NHẮC
NHAU GIỮ VỮNG TIM SON
Hôm dự đám cúng tuần tình cờ tôi gặp lại ông
Nguyễn Văn Trọng, là chỗ có quen biết trước 1975, năm nay 2017 ông 86
tuổi. Tôi cách Thánh Địa Hòa Hảo chỉ một dòng sông, thuở ấy, trước
1975, thỉnh thoảng sang Hòa Hảo, gặp các cụ xưa có theo hầu Đức Thầy,
gần gủi Tổ Đình, nếu hỏi thì biết bao nhiêu chuyện hay để ghi chép,
nhưng lúc đó lòng chưa ham tìm hiểu về giá trị lịch sử trong đạo nên
không màng, giờ ham thì các cụ đã không còn. Tôi muốn hiểu nhiều
nhiều về Tổ-Đình Phật Giáo Hòa Hảo nhất là sau ngày Đức Thầy xa
vắng có những biến chuyển gì và sự ảnh hưởng của tín đồ đối với
Tổ-Đình thì cơ hội lại rất mong manh. Những “Chuyện Bên Thầy” nhiều
tác giả đã viết rồi nhưng tôi tin là chưa hết, còn Tổ Đình nơi phát
sinh tôn giáo mà Đức Ông Đức Bà thân sinh của Đức Thầy, hội trưởng
tối cao PGHH thì rất ít có chuyện chung quanh. Đức Thầy vắng mặt, ít
ra, Tổ Đình PGHH là chỗ dựa tốt cho tín đồ PGHH… Ông Nguyễn văn Trọng
xuất hiện cùng ngồi chung một bàn làm tôi rất mừng, tôi kính ông là
bậc trưởng bối với nhiều tuổi đạo mà lại ở vùng Thánh Địa, không
bỏ qua cơ hội, tôi liền hỏi ông:
Xin thưa cùng chú! Lúc Đức Ông, Đức Bà, và Cô
Năm còn sanh tiền có lần nào chú được dịp hầu chuyện với 3 vị mẫu
nghi nói trên không ạ?
Ông lắc đầu, bảo:
- Không lần nào.
- Hoặc may mắn lúc gần bên tình cờ nghe thấy
các vị trưởng bối trong đạo đến xin nghe 3 vị dạy bảo?
- Cũng không.
Hết hai câu hỏi mà câu nào ông cũng trả lời
là không làm cho tôi thất vọng não nề, chẳng còn chút niềm tin nào
cho tôi hỏi tiếp những việc có liên quan sau ngày Đức Thầy vắng mặt.
Tôi định hỏi qua chuyện khác cho vả lả bầu không khí nhưng chưa kịp
thì ông Nguyễn Văn Trọng vả lả trước tôi, ông nói:
- Không có phước hầu chuyện với 3 vị bề trên
trong Tổ-Đình nhưng tôi có gặp Đức Thầy trong cuộc Khuyến Nông năm
1945.
- Ồ! Vậy cũng hay! Xin chú hoan hỷ kể lại câu
chuyện gặp Đức Thầy?
- Được, nhưng chuyện không nhiều lắm đâu, vì
lúc gặp Đức Thầy trên đường Khuyến Nông tôi mới 12 tuổi, cái tuổi ông
già bà cả thường quở là ăn chưa no lo chưa tới, Ngài nói gì, làm gì
tôi không biết, không nhớ nhưng hình dáng của Ngài dầu chỉ gặp một
lần tôi không thể quên được.
- Chú gặp Đức Thầy khuyến nông thuyết pháp ở
đâu?
- Ở Lấp Vò.
- Như chú nói, lúc gặp Đức Thầy chú mới 12
tuổi, cái tuổi chưa thể chủ động được cuộc đi nghe thấy Đức Thầy
thuyết pháp, vậy nguyên nhân nào dẫn đến cho chú diện kiến Đức Thầy?
- Hỏi nguyên nhân thì tôi nên kể ra một câu
chuyện. Năm 1945, ngày tháng tôi không nhớ, ông nội và chú tôi đi chợ
Nốt Nốt mua dầu chai về trét xuồng ghe có cho tôi đi theo, tôi tưởng
được đi vui chơi nên rất mừng, ai vè không phải vậy, ghe chèo vừa vào
bến, hai ổng kêu tôi ở lại giữ ghe xuồng cho hai ổng đi, hứa một chút
sẽ về, dặn tôi đừng trông ngóng.
Tôi ở chờ một chút, hai chút rồi lại ba
chút… đến đổi bụng đói cồn lên, không dám đi đâu mua đồ ăn mà có
thấy mấy ổng về đâu. Đến mặt trời trưa xế hai ông, chú mới về. Tôi
cằn nhằn hai người mua dầu chai sao mà lâu quá. Nội xoa bàn tay lên
đầu tôi nhẹ giọng:
- Mua dầu chai tuy gặp một chút trắc trở nhưng
không như vậy mà về muộn, về muộn vì may mắn ở nghe Đức Thầy truyết
pháp.
- Sao ông không nói con hay ?
- Ông đâu biết ở làng đây hôm nay Đức Thầy đến
thuyết pháp, giữa chừng thấy người ta rần rộ đi đón Đức Thầy, ông
thấy vậy đi theo người ta.
Ông và chú tôi có lẽ lần đầu tiên được nghe
Đức Thầy thuyết pháp, cảm nhận rất hay ho và tưng tiêu sự hay ho nầy
vào lòng, hai ông cứ nhắc đi nhắc lại như người ghiền cải lương nhắc
đoạn cải lương hay. Từ đó đã có ấn tượng tốt về Đức Thầy nên không
lâu sau nghe tin Đức Thầy sắp đến thuyết pháp ở quận Lấp Vò. Nội
chuẩn bị ghe xuồng chờ đợi và lần nầy nội cho tôi đi theo.
- Chú có thể nói một ít chi tiết về sự tham
dự cuộc khuyến nông thuyết pháp của Đức Thầy không?
- Tôi chưa nắm rõ ý chính của câu hỏi.
- Có nghĩa là kể lại hôm đó Đức Thầy thuyết
về đề tài gì?
- Con nít mới 12 tuổi vả lại chưa tu, đầu óc
đâu mà theo dõi để nhớ đề tài. Tôi đi coi người ta và thích chỗ đông
đảo với mục đích vui chơi là chính. Nhưng có một chuyện tôi nhớ không
thể nào quên được.
- Chuyện gì thưa chú?
- Tôi đi gần đến cổng vào khán đài thuyết
pháp, trên đường người ta đông rần rần, có ban bảo vệ kêu khách tránh
đường cho chiếc xe Bồ Rô (ghi theo giọng đọc của ông Nguyễn văn Trọng)
chỡ Đức Thầy tới. Đến cận cổng xe dừng lại, có người đến mở cửa
xe thỉnh mời Đức Thầy ra; may mắn nhằm lúc tôi đến cận bên, trông Đức
Thầy rất rõ và tôi vừa kính vừa sợ. Sau nầy lớn lên, phát tâm tu, học
Phật Pháp của PGHH, tuy sự hiểu biết của tôi không lanh lợi nhạy bén
bằng ai, khi nhớ khi quên nhưng chuyện gặp Đức Thầy lần ấy trên chiếc
Bồ Rô mở cửa xuống xe là không thể nào quên được dáng điệu hay hay
của Đức Thầy. Càng nhớ tôi càng tinh tấn tu hành và trông Đức Thầy
sớm trở lại.
Bấy giờ trong bàn tròn có một người cũng
dạng trên dưới 70 tuổi, kêu ông Nguyễn Trọng bằng anh, nói rằng:
- Lúc Đức Thầy đi khuyến nông thuyết pháp,
thuở ấy dân số quốc gia có ít, dân chợ không đông, vùng quê nhà ở
thưa thớt, do đạo mới lập tín đồ cũng chưa phải là nhiều lắm mà
lại ở rải rác khắp các tỉnh miền tây, nhà gần thì lội bộ, đi đâu
xa thì hay chèo ghe, bơi xuồng, xe đạp ít người có. Sự đi lại không tiện lợi làm ảnh hưởng,
cuộc thuyết pháp của Đức Thầy người tham dự chắc không nhiều?
Ông Nguyễn văn Trọng cười đáp:
- Trái lại, nhiều không thể tưởng tượng.
- Có thể như vậy được sao?
- Được, ai đọc Kinh Phật sẽ rõ, lúc Đức Thật
thuyết pháp có sự hiện diện của các đoàn người: Tăng, Ni, Ưu Bà
Tắc, Ưu Bà Di… từ muôn phương rừng núi đến thiếu điều chật Trời chật
đất. Cái hôm tôi đến xem Đức Thầy thuyết Pháp tại quận Lấp Vò,
người ta cũng như từ muôn phương sông núi kéo đến cũng chật Trời chật
đất. Nên các cụ xưa hễ chọn chỗ cho Đức Thầy thuyết pháp là phải
lựa sân đình, sân banh mới có sức chứa bá tánh mọi nơi đến thọ pháp
quy y.
Nghe đến đây, một người khác trong bàn tròn
nói:
- Những hiện tượng người ta coi đông chật trời
chật đất của thời xa xưa đó, nếu như hoàn cảnh hiện giờ, đường sá
lưu thông, nhà nhà có xe máy nổ mà tín đồ số lượng tăng lên gắp
mười lần, Đức Thầy trở về thuyết pháp, cầu vài chục cái sân banh
nối liền cũng chưa chắc đã chứa đủ.
Ở vào thời kỳ pháp nạn như hiện nay, không
riêng vì PGHH, chức sắc, tín đồ của các tôn giáo chịu quá nhiều ấm
ức. Người tín đồ trông Đức Thầy sớm trở lại giải nguy cuộc pháp
nạn, giải nguy đồng bào thoát khỏi sự ấm ức. Theo suy nghĩ của tôi,
Đức Thầy vắng mặt vì muốn cho tín đồ trưởng thành tự tu tự độ, đem
trả giá sự tu, sức tu qua hoàn cảnh khốc liệt mà giữ vững tim son.
Chừng Đức Thầy trở lại chỉ còn “Thưởng với phạt hai đường tỏ rõ”
như Ngài đã báo trước. Nếu ta không tự tu tự độ mà chờ Đức Thầy về
độ; Đức Thầy trở lại, không còn thời gian cho ta tu để Ngài cứu độ
ta đâu. Đức Thầy có câu:
“Để sau đến việc tả tơi,
Rồi tu sao kịp chiều mơi cho thành”
12/6/2017
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét