CỨU TRỢ
LÀNG MÙ SÓC TRĂNG
Xin kính chào tất cả bà con đến nhận quà hôm nay
Kính thưa sư bà trụ trì tịnh xá Ngọc Châu Như, quý sư
cô và các Phật tử công quả trong chốn tòng lâm nhiều phước đức nầy. Chúng tôi đoàn
từ thiện Phật Giáo Hòa Hảo đến từ huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang xin bày tỏ lòng
biết ơn vì quý vị, tạo cầu nối cho chúng tôi có dịp gặp gở đồng bào mình nơi xứ
lạ. Đã giúp chỗ còn đi thông báo các hộ nghèo thiếu đến, đồng thời giúp chúng
tôi về phương diện tổ chức cuộc phát quà chu đáo. Cám sơn sự nhiệt tình của quý
vị. Kính thưa bà con cô bác, hôm nay mùng 7 tháng 8 năm Mậu Tuất 2018, xin phép
sư bà và quý sư cô cho chúng tôi gặp gở quý bà con nghèo khổ, tật nguyền để san
sớt cho quý vị nầy một ít quà bằng cả tấm lòng của chúng tôi nữa. Việt Nam ta
có câu thành ngữ nghe quen tai, hết sức dễ thương “Một nắm khi đói bằng một gói
khi no.” Chúng tôi nguyện nắm quà tình thương nầy được Đức Phật chứng giám và
hộ độ cho quý bà con có nhiều sự giúp đở khác no lòng hoài hoài. Nguyện cầu
hồng ân Tam Bảo gia hộ cho quý vị sớm dứt quả căn sống đời hạnh phúc. Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ,
Nam
Mô A Di Đà Phật.
Tôi vừa phát biểu xong sư cô hướng dẫn chương trình
kêu cho vào cuộc phát quà. Trong căn nhà nối dài ra phía sau xa, những bà con
bất hạnh nghèo khổ, tật nguyền, đến đã lâu, ngồi trên những chiếc ghế chen khít
đồng thanh đồng điệu niệm Nam
Mô A Di Đà Phật vang to liên tục thì một đội thiện nguyện giúp việc hồ hởi, mỗi
vị đẩy một chiếc xe sắt, mỗi xe chở một người mù yếu đuối hay bại xụi đến chỗ
phát quà, thì ở trong những chiếc ghế ngồi chen khít kia, thiện nguyện viên lại
dìu đở bốn người bất hạnh nữa ra đi chung chuyến nhận quà với người ngồi trên
xe, hợp lại thành 5 người lãnh một lược 5 suất quà, ví dụ mỗi suất quà là một
bịt gạo 10 ký, một thùng mỳ gói và những thứ khác… thì trên xe đẩy phải chở 5
bịt gạo, 5 thùng mỳ… còn tiền thì nhận cuối, các thành viên trong đoàn cứu trợ
phát tận tay từng người một cho đến 5 người. Xong thì chiếc xe ấy, thiện nguyện
viên chở hết những hàng cứu trợ của họ nhận, đẩy ra ngoài cổng tịnh xá Ngọc
Châu Như, người nào có thân nhân chờ rước thì giao tới tay, không thì kêu xe ôm
cho họ về nhà. Chiếc xe nầy vừa đẩy đi thì chiếc xe khác đẩy lại, tiếng niệm
Phật cũng vang vang, liên tục cho đến khi hết quà, người bất hạnh không còn ai
nữa.
Công cuộc phát chẩn có thứ tự, ngăn nắp hữu duyên,
đáng làm kiểu mẫu lý tưởng cho những nơi phát quà cứu trợ bà con nghèo chưa
được ổn định nề nếp.
Một điều đáng trân trọng hơn là quý sư cô trong
tịnh xá Ngọc Châu Như dựa vào thiện nguyện của các mạnh thường quân mang quà
đến cứu trợ, đã tổ chức cải thiện đời sống vật chất cho người bất hạnh bằng sự
quan tâm hàng cứu tế của bao tấm lòng bác ái các nơi, quý sư cô còn ra sức phấn
đấu cải thiện tinh thần cho bà con bất hạnh bằng khuyên họ niệm tưởng Đức Phật
A Di Đà, chính là lúc cần phải tu tâm dưỡng tánh trút bỏ nghiệp xưa hành nghiệp
nay, đổi ác thành thiện để từ giờ trở đi tự mở rộng con đường cho chính mình đi
trong lòng Phật Giáo. Đạo Phật có thuyết nhân quả, nhân là gieo giống, quả là
nhận kết quả của hạt giống mình gieo, gieo nhân lành hưởng quả lành bằng làm ác
phải chịu tội ác. Đức Thầy có câu:
“Tích thiện thì thường có phước dư,
Bằng tích ác họa ương đeo đắm.”
Và tính nhân quả cũng được diễn dẫn qua thực tế chứ
không đổ hết cho sự trừng phạt ở kiếp lại sinh:
“ Làm gian ác là quỷ là ma
Làm chơ chánh là Tiên là Phật.”
Ngày nay, thuyết nhân quả ấy, dù không phải là tín
đồ nhà Phật người ta vẫn phải tin có sự trả vay để mà tự khắc phục bản thân
không làm điều ác cho tránh ác báo. Dựa vào niềm tin hết sức là mầu nhiệm về sự
gieo giống và gặt hái, ta biết rằng nhơn sanh có cuộc sống không lành, bệnh
tật, khổ đau vồn vập, đói ăn khát uống, cảnh sống thê lương ảm đạm đều là do
“căn tiền báo quả hậu” (lời Đức Thầy) thì quý bà con bất hạnh đây nên áp dụng
phương pháp niệm danh hiệu Phật A Di Đà, nhờ oai lực Đức Từ Bi cứu độ, xá bớt
bệnh căn:
“Từ Bi oai lực nhiệm sâu
Độ con thoát chốn ưu sầu trần ai.
Ta bà Giáo Chủ xin Ngài chứng minh.”
Dù có mang bệnh tật nhưng trong lòng nhờ niệm Phật
mà sáng sủa an nhiên với số phận, niệm tưởng Đức Phật để từ rày đi trên đường
Phật, hiện kiếp sẽ không gặp quả báo đến sau, trả xong khoản nợ kiếp trước là
hết việc, thân còn đây nhưng bệnh tật không còn trong tâm nảo, hưởng hương vị
cuộc sống tự do, nếu lực tu hành mà niệm Phật đi đến nhất tâm bất loạn y trong
Kinh, chừng lâm chung sẽ được “Mãn kiếp hồng trần sanh Lạc Quốc, hưởng công
niệm Phật rất yên lành” (lời Đức Thầy). Còn nếu đường tu, niệm Phật kiểu gượng
gạo, yếu đuối, chậm chạp, tỏ ngộ không nhiều, hành chưa đúng, không đủ chuẩn
vãng sanh Tây Phương, nhờ có tu, luân hồi phàm nhơn sẽ hưởng phước báu chứ
không phải quả báo tật nguyền như hiện kiếp.
Tôi nghe một số người không bằng lòng cách tổ chức
phát thí của tịnh xá Ngọc Châu Như, vì kêu người ta đến nhận quà còn ép người
ta niệm Phật, đối với người tín đồ nhà Phật hoặc người chưa có tôn giáo nào,
việc tu hành chỉ được khuyến khích ai đó phát tâm chứ không được ép họ phát tâm
trong khi họ chỉ xin nhờ một ít vật chất lúc mình thiếu hụt, nếu như người bất
hạnh đã có tín ngưỡng một tôn giáo nhưng không phải là Phật Giáo mà bảo người
ta niệm Phật để được nhận hàng cứu trợ có phải đã đẩy người ta đến chỗ khó xử ?
Lối phân tích khách quan như vậy rất hay, nhưng đây
là tịnh xá, chỗ tu hành của tôn giáo Đạo Phật, các sư là sứ giả của Như Lai,
thực hành và truyền dạy pháp Như Lai là đúng trách nhiệm của người sứ giả, đâu
thể nói khách thập phương tới chùa, chủ chùa khuyên vị khách ấy niệm Phật là
sai, đâu thể nói những khách tới chùa không phải tín đồ nhà Phật thì chủ chù cử
niệm Phật.
Đối với các bậc trên trước, bất kỳ người ở tôn giáo
nào, sanh trong trần là phàm trần, phàm nhân. Sự hiện diện của bà con mù lòa,
tật nguyền nghèo khổ, đều thuộc về căn đày kiếp đọa, nếu niệm Phật cởi trói
được kiếp đọa cho họ thì cho dù khi họ chưa muốn niệm Phật, các sư ở đó ép họ
niệm Phật để sớm thoát khỏi căn đày kiếp đọa cho họ ở hiện tại và kiếp lai sinh
là điều nên làm.
Mỗi người bất hạnh đến tịnh xá Ngọc Châu Như nhận
quà cứu trợ, lại đó mà niệm Phật liên tục như vậy chẳng khác nào họ đi làm hành
giả một bửa tu rất xứng đáng, cho họ có cả hai món ăn vật chất và tinh thần.
18/9/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét