ĐỐI VỚI ÂN ĐẤT NƯỚC
Trong
cõi thế gian, nhân sanh ai cũng có quốc gia, chủng tộc. Những bộ lạc nhỏ, thiểu
số thuộc dạng đồng bào sắc tộc, ở lãnh thổ Việt Nam thì quốc gia của họ cũng là
quốc gia Việt Nam và muốn cho chủng tộc quốc gia mình đời đời trường cửu dầu chủng
tộc của mình thấp hèn quốc gia nhược tiểu cũng vì chủng tộc quốc gia mà bảo vệ.
Những quốc gia tự cho là hùng cường ỷ mạnh hiếp yếu muốn thôn tính những quốc
gia láng diềng nhược tiểu để mở rộng bờ cõi, nếu công dân của những quốc gia
nhược tiểu cho đây là số mạng, số Trời đã định, cúi đầu cho quốc gia ỷ mạnh
hiếp yếu thôn tính thì giang san của tổ tiên mình mất, nòi giống Lạc-Hồng sẽ bị
lai căn. Một khi để mất giang san là mất tất cả.
Tín
đồ đạo Phật, Phật Giáo Hòa Hảo, ân đất nước là một trong tứ đại trọng ân được
để nằm lòng, bình yên thì lo tu bồi đức hạnh, khi quốc gia hửu sự là giựt dậy
tấm lòng yêu tổ quốc, hành động bảo vệ nước non theo khả năng. Tín đồ PGHH Đức
Thầy dạy ân đất nước như sau:
“
Sanh ra, ta phải nhờ Tổ-tiên, cha mẹ, sống ta cũng nhờ đất nước, quê hương.
Hưởng những tấc đất, ăn những ngọn rau, muốn cho sự sống được dễ dàng, giống
nòi được truyền thụ, ta cảm thấy có bổn phận bảo vệ đất nước khi bị kẻ xâm lăng
giày đạp. Rán nâng đỡ xứ sở quê-hương lúc nghiêng nghèo, và làm cho được trở
nên cường thạnh. Rán cứu cấp nước nhà khi bị kẻ ngoài thống trị. Bờ cõi vững
lặng thân ta mới yên, quốc gia mạnh giàu mình ta mới ấm”.
Nêu
đoạn trích dẫn trên ta thấy có vài điều cần lưu ý:
-
Muốn cho sự sống được dễ dàng, giống nòi được truyền thụ, ta cảm thấy có bổn
phận bảo vệ đất nước khi bị kẻ xâm lăng giày đạp.
-
Rán cứu cấp nước nhà khi bị kẻ ngoài thống trị.
-
Bờ cõi vững lặng thân ta mới yên, quốc gia mạnh giàu mình ta mới ấm.
Ta
cảm thấy có bổn phận phải bảo vệ đất nước khi bị kẻ xâm lăng giày đạp. Hãy tự đặt câu hỏi, với tình hình hiện nay đất
nước mình có bị rơi vào cảnh huống “bị kẻ xâm lăng giày đạp” chưa? Ai nói chưa
xin hãy nhìn cho kỷ đi! Hai đảo Hoàng Sa, Trường Sa thuộc lãnh thổ lãnh hải của
Việt Nam, Trung cộng ngang nhiên đến xâm chiếm, mặc sức cho nhà nước Việt Nam
xã hội chủ nghĩa kêu gào khan cổ trước sức mạnh của Trung cộng cũng không vì thế
làm chúng rút lui. Ở vai trò làm chủ đất nước, nói đây là lãnh thổ của mình bị
chúng bác bỏ mà không dám có một hành động cụ thể nào với kẻ đang xâm lăng giày
đạp. Đối với Trung cộng, Việt cộng chỉ dám đấu tranh trên phương diện ngoại
giao và điều nầy, bị nước đàn anh xã hội chủ nghĩa gạt bỏ ngoài tai và tiếp tục
xâm chiếm với cơ ngơi vững chắc. Kẻ xâm chiếm dựng lên ở đó bảy đảo nhân tạo và
trở thành bảy vùng quân sự của chúng trên biển đông, sẵn sàng áp đảo, khống chế
những quốc gia có ảnh hưởng trong vùng nhạy cảm nầy nếu quốc gia nào can thiệp
sự bành trướng của chúng.
Ngư
dân Việt Nam biết Hoàng Sa, Trường Sa thuộc vùng Trởi biển của quốc gia mình,
đến đánh bắt cá thì bị tàu tuần của Trung cộng khống chế đòi phạt tiền hoặc đâm
chìm tàu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Công ty nhà máy Formosa của Trung cộng
kinh doanh trên nước Việt Nam như một khu tự trị, nước chủ nhà không có quyền
đến kiểm sát, bởi đó họ tự do thảy độc của nhà máy làm ảnh hưởng cả bốn tỉnh gây
bệnh và chết người, phá hoại môi sinh đất đay và biển cả không còn sức sống cho
dân nhờ. Trung cộng xâm chiếm một phần lãnh thổ của Việt Nam không phải là hành
động của kẻ xâm lăng giày đạp sao? Như vậy cũng chưa vừa Trung cộng còn
muốn chiếm sâu trong lãnh thổ nước ta, chọn ba miền Nam, Trung, Bắc làm ba đặc
khu kinh tế, sự diễn biến của ba đặc khu kinh tế nữa sau thành ba đặc khu quân
sự kiểm sát ba miền, chừng luật đặc khu được ban hành, dân ta có cánh cũng
không bay ra được.
Hoàng
Sa, Trường Sa hay Formosa mà Trung cộng chiếm dụng chưa có danh chánh ngôn
thuận về luật đặc khu. Sống không hợp pháp với nước chủ nhà mà còn hành động
ngang tàn cướp đất hại dân nước ta, huống chi nhà nước cho họ có ba đặc khu,
pháp luật công nhận quyền sở hữu về ba đặc khu cho họ thì sự ngang tàn của họ đến
cở nào?
Rán
cứu cấp nước nhà khi bị kẻ ngoài thống trị Trung cộng đã xâm chiếm hải đảo, công dân nước họ
tuôn qua Việt Nam rất nhiều với dáng vẻ hiên ngang cường điệu, nhiều cửa hàng
phố chợ có tên chữ Tàu, chúng sắp sửa một cuộc “kẻ ngoài thống trị”, nên ta
phải có ngay hành động “cứu cấp nước nhà” nếu không sẽ hối hận suốt đời. Bằng
vận động sự đồng tình của nhân dân Việt Nam, hay bằng cách nào đó… cho người
Trung cộng thấy rằng nước Việt Nam dù nhỏ nhưng nhân dân là nòi giống Lạc-Hồng
không dễ bị ăn hiếp, chẳng phải tổ tiên của các người đã bị nhân dân Việt Nam đuổi
chạy về Tàu lắm lần đó sao?
Người
tín đồ PGHH biết rằng, Đức Thầy là cổ Phật lâm phàm, hướng trọn chúng sanh đến
mục tiêu giải thoát. Nhưng xuống trần nhằm lúc quốc gia hữu sự, quân Pháp bạo
tàn giày xéo quê hương đất tổ đành phải ra tay cứu quốc, một mai đất nước thái
bình nhân dân an lạc, giải quyết cái chuyện nước non xong rồi sau tu cũng được.
Ngài cảnh tỉnh thi sĩ Việt Châu lúc ông ấy ngồi chung xe với Ngài trên đường về
Sài Gòn, gợi lòng ái quốc, đừng vui chơi quá mà vô cảm với việc nước non:
“Quen thói viết thơ sầu thơ cảm
Không dìu dân hắc ám qua truông.
Ngâm nga giọng quá u buồn
Làm cho đọc giả quay cuồng mê ly.
Theo dõi gót từ bi mấy bửa
Phàm tâm kia đã rửa hay chăng.
Đương cơn song dậy đất bằng
Thi nhân đứng ngó để tăng sĩ làm.
Tăng sĩ quyết chùa am bế cửa
Tuốt gươm vàng lên ngựa xông pha.
Đền xong nợ nước thù nhà
Thiền môn trở gót Phật Đà Nam Mô.”
“Sóng dậy đất bằng” ở thời đó là chỉ cho cuộc chiến
tranh xâm lược của Pháp tặc, trong khi quốc gia hữu sự thi nhân chỉ đứng ngó
thôi. Nếu đem thi nhân với tăng sĩ mà so sánh chuyện quốc gia thì ai nặng hơn?
Dỉ nhiên là thi nhân, bởi thi nhân đã dám “làm cho đọc giả quay cuồng mê ly”.
Vấn vương trần thế thì mong cho trần thế được bình yên để mà tiếp tục sáng tác
những vần thơ đa sầu đa cảm, trong khi đó, tăng sĩ theo hạnh Phật quyết rửa tấm
lòng trong sạch các chuyện thế gian, lạc đạo, an bần xả thân tu tỉnh là đỉnh
cao của sự tu học. Theo hạnh tu nầy, quốc gia có lâm nguy không sợ, chỉ sợ hành
giả lâm nguy trong danh, lợi, tình nên chuyện gặp giặc giả cứ hành nhẫn nhục
cho giỏi, ai đánh giết gì mặc kệ, phá chùa phá miểu cũng mặc kệ, nhờ công tu
niệm với tấm lòng trong sạch hết kiếp được sanh lên cõi Tây Phương, quốc gia
dân tộc có ông bà cha mẹ, vợ hoặc chồng, bà con thân thương bị chiến tranh giết
chết hay còn sống trong khổ đau, hồi hợp… không cần để ý cho cực.
Đức
Phật đầy lòng từ bi không muốn có một chúng sanh nào hung hiếp sát hại chúng
sanh nào. Chuyện một quốc gia đi xâm chiếm lãnh thổ sát hại công dân của quốc
gia khác làm động lòng từ bi của Phật, phải hành động ngay “Chùa am bế cửa” và
“tuốt gươm vàng” để cứu nước cứu dân. Việc Tăng-Sĩ chùa am bế cửa để làm bổn phận công dân với quốc gia, chuyện tu hãy
để sau nầy tu tiếp “miễn đặng bảo tồn non nước cũ, giữ an tánh mạng cả đồng
bào”. (lời Đức Thầy) Ý chí đó, Đức Thầy không chỉ nói một lần cho có để thông
qua mà Ngài còn vấn thân vào chiến khu miền đông cùng với các đồng chí chống
giặc ngoại xâm. Năm 1946 tại chiến khu miền đông Ngài viết thi phẩm “Rứt áo cà
sa” như sau:
“Thấy dân thấy nước nghĩ mà đau,
Quyết rứt cà sa khoác chiến bào.
Đuổi bọn xâm lăng, gìn đất nước,
Ngọn cờ độc lập phất phơ cao.
+0+
Ngọn cờ độc lập phất phơ cao,
Nòi giống Lạc-Hồng hiệp sức nhau.
Tay súng tay gươm xông trận địa,
Dầu cho giặc mạnh há lòng nao…”
Bờ
cõi vững lặng thân ta mới yên, quốc gia mạnh giàu mình ta mới ấm. Thuở Đức Thầy ra độ thế, giặc Pháp đã xông vào làm
chủ nước ta, cai trị dân ta; công cuộc đuổi giặc rất khó nhưng đồng bào ta vẫn
đuổi được. Đã lấy kinh nghiệm từ xương máu đồng bào, tình thế hiện nay là Tàu
cộng chỉ mới xâm chiếm một chút lãnh hải ta thôi, chúng ve vản sự cai trị khắp
nước chứ chưa dùng quân sự làm chủ tình hình; nếu nhà nước Việt Nam xã hội chủ
nghĩa từ nay cắt đứt quan hệ anh em với Tàu cộng, hướng về quan hệ thắm thiết
với nhân dân, kêu gọi và thực hiện nền dân chủ thật sự để cho nhân dân có quyền
tham gia các hoạt động cứu nước. Sức mạnh toàn dân, lòng dân là lòng Trời, có
Trời cao đồng hành cứu nước, sự ngang ngược của Trung cộng cũng phải cuốn gói,
bỏ đi cái thói xâm lăng thì nước nhà sẽ được cứu nguy.
Viết
bài nầy, tôi không cố ý khuyên các đồng đạo hướng sự tu vào chuyện bảo vệ nước
non, điều tôi muốn nói là ta quy y PGHH, vị khai sáng tôn giáo nầy, Đức Thầy
chúng ta, Ngài đã lên tiếng bảo vệ non sông trong thời Pháp thuộc, đem thân
tăng sĩ ra hành động “Chùa am bế cửa… rứt áo cà sa khoác chiến bào” thì tín đồ
trong đạo cũng có quyền tham gia công cuộc cứu non sông mình trước sự ve vản
quân sự của Tàu cộng.
21/7/2018
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét