BỔN PHẬN CHÚNG TA.
Xin
chào chư đồng đạo.
“Bổn-phận chúng ta phải
noi theo chí đức của tiền-nhân hầu làm cho trí-tuệ
minh mẫn đặng đi đến con đường giai-thoát, dẫn-dắt
giùm kẻ sa-cơ và nhứt là phải tiếp-tục khai-thông nền
đạo-đức đặng cái tinh-thần từ-bi bác-ái được gieo rải khắp nơi nơi
trong bá-tánh. Như thế mới chẳng phụ công-trình
vĩ-đại của Đức Phật và của
tiền-nhân để lại và không đắc tội với kẻ đời sau vậy”.
NAM
MÔ A DI ĐÀ PHẬT. Tôi rất vui khi được quý đồng đạo đến đây để chúng
ta có dịp chào nhau vui vẻ, hỏi thăm sức khõe và còn nung đúc tôi
làm cái việc “dìu dắt lẫn nhau vào con đường đạo đức” theo huấn
lệnh của Đức Thầy, nhưng phải trích hỏi tới đoạn dài vậy sao?
Dạ,
dài vậy mới đầy đủ chứ ạ !
Nhiều
từ ngữ, chắc phải chú giảng cho nổi lên ý chính của từng đoạn sau
mới tóm kết đại ý ?
Dạ phải,
cám ơn chú trước.
Các em cháu thân mến! đoạn văn vừa trích dẫn tôi thấy rất
cần đem bàn bạc, nắm được ý chính để không bị chướng
ngại bởi những tri thức khác luồn gây cảm nhiễm về cái gọi là “Bổn Phận Chúng ta”. Trong chính văn có
những từ ngữ quen thuộc, thường dùng, nếu không phải bậc đa văn quảng
kiến có khả năng làm mới vấn đề và biến vấn đề trở nên nhạy cảm
mà trình bày nữa e giậm dấu không hay. Tự biết mình không có khả
năng làm mới vấn đề cũ nên đi vào giải thích tôi xin tránh lập lại những
từ ngữ như đã nói, để khỏi mất thời giờ tìm hiểu nội dung chính
nhá.
Dạ.
Bổn phận: Bổn là gốc, phận: việc phải làm. Ví dụ: người
ăn trái phải có bổn phận với kẻ trồng cây, Cha mẹ đối với con, con đối với
cha mẹ…đó là ví dụ thông thường dễ hiểu, chớ khi nói đúng vị trí Ân Tam Bảo thì từ ngữ
BỔN PHẬN phải thắc chặc tình Thầy trò.
Tiền-nhân: Nghĩa đen là nói người sanh ra trước ta nhưng nói theo từng
lãnh vực chuyên môn ví dụ như giáo dục, y học, kinh tế…tiền nhân là người
lớp trước trong ngành đã có những thắng lợi những cống hiến đáng làm gương cho kẻ đến sau. Ở đây nói tiền nhân tức là những
người phía trên dòng chảy đạo đức có tấm gương sáng cho hậu
thế noi theo.
Trí-tuệ: Sự sáng suốt do từ đáy lòng bật lên, tỏ rõ hơn sự
học biết hay qua suy nghiệm. Đức Phật thành tựu công đức tu hành, cứu độ chúng sinh, Ngài có thể đem
cho chúng sanh những phước đức, hoặc cứu khỏi những tại nạn… nhưng trí tuệ không thể cho được. Ngài căn dặn mọi người khi bước vào đường
tu là “Hãy tự mình thắp đước
lên mà đi” hay “Ta là Phật đã thành,
chúng sanh là Phật sẽ thành”. Trí tuệ, Khả năng hiểu biết, sáng suốt
phải chính hành giả công phu lắng lòng ngộ đạo. Đây là điểm quan
trọng nhất trong học Phật. Tu đạt trí huệ là đạt tột
đỉnh của sự tu. Có trí huệ mới vẹt phá mây mù vô
minh nhìn thấy khắp
đâu đâu, giải thoát mọi ràng buộc, cả
đến ràng buộc trong luân hồi sanh tử.
Sa-Cơ:
Nói người bị rơi vào tình trạng thất thế, rủi ro, ví dụ như tai
nạn, bệnh tật, nghèo đói vì thất mùa, hoặc vì bị thiên tai, chiến
tranh giặc giả phải di tản, trôi giạt đến đâu họ cũng là kẻ sa cơ
đáng thương.
Khai-Thông:
Làm chảy đi sự bế tắt. Ở đây Đức Thầy dạy “Khai thông nền đạo đức”,
tức không cho nền đạo đức bị bế tắt. Nói về đại cuộc thì PGHH là
tài sản giá trị tinh thần cho hầu hết tín đồ, mỗi người quyết tâm
gìn giữ, chưa bao giờ hay phải nói thẳng rằng không bao giờ có sự bế
tắt từ trên đầu nguồn mà là bế tắt ở hạ tầng, những nhánh sông,
mương rạch hòa nhập nông thôn, làng qua làng, những thành kiến cố
chấp của người có bệnh “ta đây” đã chận đứng dòng chảy đạo pháp
tới người khác. Ngày nào và ở đâu nếu ta hành sử đạo Pháp như ngục tốt nhốt con người
thì ta là người bị nhốt đầu tiên và sự học đạo trong ta đã trở nên
bế tắt: cần phải được khai thông. Nền đạo đức được khai thông ở
chính người có vai trò khai thông kẻ khác là một chuyển biến tốt
đẹp cho đạo Phật đi vào đời, trong đời có đạo. Những thành kiến cố
chấp, cống cao ngạo mạn đã chận đứng dòng chảy thì hãy khai thông
tại đó, đừng đi kiếm khai thông người ngoài chi cho xa. Một khi ta đã
khai thông đạo đức chính mình tất nhiên dòng chảy trong ta sẽ chảy
thông qua người khác, niềm ước mơ trông đợi của Đức Thầy không quá xa
xăm.
“Biết làm sao gieo đạo khắp đại đồng,
Đưa nhơn loại đi vào vòng hạnh phúc”.
Đạo
được khai thông từ người qua người tất nhiên dòng chảy ấy sẽ làng qua
làng… thế mới gọi “Gieo đạo khắp đại đồng” được chứ!
Công
trình: Công: Việc làm, công sức, công phu; Trình: hiện ra. Công trình
là quy mô lớn và lâu dài, ví dụ như công trình giáo dục, công trình
xây dựng nhà ở, xây dựng nông thôn ... Ở đời khi người ta làm công
việc vì đó, tốn hao quá nhiều sức lực nửa chừng gảy đổ họ sẽ thở
than: Thiệt uổng công trình.
vĩ
đại: To lớn, công việc, người làm việc lớn, ví dụ: nhà cách mạng
vĩ đại, nhà văn hóa vĩ đại, văn hào vĩ đại… Đức Thầy dùng cụm từ
“công trình vĩ đại”là nói Phật Bảo lớn lao không gì sánh bằng. Đức
Phật vì một đại sự nhân duyên lâm phàm độ chúng, các tiền nhân đã
dày công vun quén, kế nghiệp Như Lai bằng ra sức tu hành, giữ gìn
chánh Pháp của Ngài không mai một, có vị phải bỏ thân vì bảo vệ sự
nghiệp Phật Giáo, nhờ vậy, những hậu sanh chúng ta ra đời là có ngay
tài sản Phật Giáo, gặp được chánh pháp lập thệ tiến tu.
Đắc
tội với kẻ đời sau: Ý nói: Đức Phật thuyết Pháp, Đức Thầy vừa thuyết
pháp vừa chính tay Ngài viết ra giảng kệ dạy tu. Ta sanh ra không nhằm
trong thời Đức Phật Đức Thầy lâm phàm để được học đạo từ chính kim
khẩu của Ngài. Thời Đức Phật nhờ các chư tổ chư sư gần Phật tu hành
đắc ngộ chân lý được kế truyền tâm ấn, thời Đức Thầy nhờ các Ông, Cha, Chú Bác sống gần gủi
với Đức Thầy, học đạo và bảo vệ chánh giáo PGHH ngày nay ta mới có
quyển SẤM GIẢNG THI VĂN GIÁO LÝ và những CHUYỆN BÊN THẦY cho ta tu học.
Sự nghiệp đạo phật cũng như Phật Giáo Hòa Hảo, các tiền nhân đã
truyền xuống tới đời ta, nếu ta không truyền qua đời sau, sự nghiệp
Phật Giáo đến ta bị bế tắt hay kém phát triển như sự phát triển
của tiền nhân thì ta đắc tội với Đức Phật, Đức Thầy và những hậu
tấn sau nầy.
Qua
đoạn văn trích vấn của quý vị, về đại thể, Đức Thầy hướng người tu
hành theo Phật đạo đối mặt trước ba vấn đề quan trọng như sau:
1
là: Bổn phận chúng ta phải noi theo chí đức của tiền nhân “hầu làm
cho trí tuệ minh mẫn đặng đi đến con đường giải thoát”. (tự giác)
2
là: Bổn phận chúng ta phải noi theo chí đức của tiền nhân “dẫn dắt
giùm kẻ sa-cơ”. (giác tha)
3
là: Bổn phận chúng ta phải noi theo chí đức của tiền nhân “tiếp tục
khai thông nền đạo đức”.( giác hạnh viên mãn)
Nếu
người tu hành theo Phật Đạo không thực hành 3 quan điểm kể trên thì
chịu trách nhiệm tội lỗi trước nhất là với Đức Phật và các vị
tiền nhân, sau nữa đắc tội với những thế hệ mai sau.
Các
em cháu thân mến, qua sự hiểu biết của tôi, tôi tự biết không đầy đủ
với lòng mong mỏi của quý vị nhưng vì trong tôi có “Tình Hòa Hảo”
mà tự đặt trách nhiệm để không phụ công ơn dạy dỗ của Đức Tôn Sư
“dìu dắt lẫn nhau vào con đường đạo đức”. Những vì còn thiếu rất
mong có sự thông cảm của các em cháu.
Dạ
chúng con cám ơn chú rất là nhiều. NAM MÔ A DI ĐÀ PHẬT
29/4/2017